Vẫn dệt tơ hồng gió thổi bay
Vì đâu có lẽ nẻo an bày
Vương mùa suối cũ theo dòng chảy
Ngập bóng mi thầm trải cõi say
Núi thẳm rừng sâu tình nặng dãy
Tràn sương gửi nắng mộng thưa ngày
Tim nồng ngọn lửa len bừng cháy
Để nỗi duyên hờ trách dạ thay
Phượng nở bên đường cánh giỡn bay
Còn vương ngõ nhỏ giấc mơ bày
Cho tình vẫn đắm hương nồng chảy
Bởi nụ luôn vời gió đẫm say
Mộng gửi người trông đầy núi dãy
Lòng trao kẻ nhớ cuộn sông ngày
Mà như để lỡ tim hừng cháy
Dẫu hạ sang mùa lá đổi thay
Tâm nồng chợt phút khẽ khàng lay
Hỏi cõi trần gian vạn đắng này
Một nẻo trăm lời sâu nỗi nhớ
Yêu nhiều nếm đủ vội tình bay
Không cần kẻ ấy còn vương mộng
Đã tưởng người kia cứ quyện ngày
Hứa hẹn chi lòng mi ủ rũ
Thương rồi mắt lại đẫn đờ say