Cánh phượng vừa như đã trổ ngời
Hoa nồng đỏ vậy báo đầy nơi
Tình xưa buổi cũ đang tìm gợi
Bút đậm lòng xa vẫn khỏa mời
Tại thuở người đi sầu nữa tới
Cho ngày kẻ nhớ mộng dần vơi
Bàn tay giữ chặt mà duyên cởi
Dẫu lại thầm yêu nhắn nhủ lời
Phượng vỹ đùa buông đỏ thắm ngời
Ve sầu trỗi nhạc khúc rền nơi
Tình say thuở ấy đầy hương gợi
Bóng thả lần kia khẽ mộng mời
Bởi dạ còn in dường chữ mới
Hay thềm vẫn ủ đọng chiều vơi
Duyên thầm dỗ ngọt ai vừa cởi
Quãng nhớ lòng xưa chỉ nghẹn lời